Nk, 01/09

    Đôi khi tự em hỏi, đã bao lâu em quên những điều giản dị, bao lâu em chưa về chốn cũ vốn bao nhiêu năm vẫn cứ thuộc về em, và quanh quẩn tự biện hộ những lý do tầm thường, lòng biết tầm thường mà vẫn cố chấp biện hộ để được yên lành!
    Em có nhiều cảm xúc lắm, đôi khi lòng em thương thật nhiều thật ích kỷ, đôi khi lại ghét một trong những điều đã thương, đôi khi em chia sẻ xong lại thấy lòng phải ghét điều đó!!! Người ta hay bảo đó là mâu thuẫn nội tâm, đó, em hiện đang lẩn quẩn ở trong đó, mọi điều ghét thương không rõ ràng, nên làm em hoang mang!
    Em thôi không đổ lỗi cho mọi người nữa, họ phải sống vì lợi ích của họ, em phải sống vì lợi ích của em hơn là cứ loanh quanh chuyện ghét thương!
    Từ nay em sẽ đặt lợi ích bản thân của em lên trên cả, vì vốn em có nhịn nhường thì họ cũng sẽ lấn ép em, nên từ giờ em sẽ làm nhiều điều tốt đẹp cho em hơn là dành cho họ để rồi họ dẫm lên, em không đáng bị như vậy, và lòng tốt của em cũng không đáng bị như vậy đâu!

Bức tranh tô màu mới

…. Nói về những chuyến đi.!!

Chúng ta cứ lớn lên và lại hối hả ra đi..

Lần đầu tiên mình ngoảnh lại nhìn những tháng năm chưa bao giờ chịu dừng lại của mình, bởi hình ảnh của buổi chiều qua, cứ như bức tranh của gần 10 năm xưa được vẽ lại… Đã quá muộn màng để có thể ngồi lại và nói về những tháng năm xưa…

Phải, tất cả đã phai nhoài và ngày hôm qua chỉ là chút màu mới hơn được tô lại trên nền tranh của gần 10 năm phai nhạt, chợt thấy lòng hụt hẫng một điều gì khó nói, chợt thấy lòng muốn níu những bước chân vội vã của tháng ngày xưa, chợt nghĩ mình cứ đi mãi rồi mà đến hôm nay sao bỗng nhiên thèm được dừng lại… Rồi để làm gì??!!

Cha và con gái

Một cằn cỗi vì những lo toan phía trước, một trong sáng hăm hở với những bước chân sắp được bước đi thênh thang trên cuộc đời…

Sự lo âu cằn cỗi và sự hăm hở đầy nhiệt huyết ấy – tất cả đều lên đến đỉnh điểm của sự không tương đồng…

Mất bao lâu con người ta mới bắt gặp được một bức tranh sao chép của bản thân được tô màu mới???

Không để dừng lại, không để suy ngẫm điều gì thêm, mỗi bước chân phải bước tiếp, mỗi lo âu vẫn cứ nặng nề… Chỉ có mình hiểu được những gì sau bao nhiêu năm gặp lại mình của 10 năm trước… Cuộc đời thì có bao nhiêu những lần được thấy lại một bức tranh nguyên sơ của cuộc đời đã vẽ… Để quay đi tránh tiếng nấc nghẹn ngào cho chính bản thân sau mỗi chuyến đi xa..!!!

 

Sài gòn

Sài gòn lại mưa rồi.

Mưa lơ lửng không sớm không khuya…. Nhưng hẳn là đủ để người ta nhớ nhiều điều.

Giờ ai đó vẫn nhớ tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Người SG cho đó là điều gì xa xỉ. Chứ quê nghèo vẫn nặng lòng với chừng ấy đêm mưa, nặng lòng với con nước lớn ròng, nặng với những tiếng gà trưa vội vã.. Người SG thì cứ thốt lên thương nhớ, còn người quê nghèo thì nghe chừng ấy âm thanh cũng đủ quặn lòng lo.. Cái lo đồng án chưa vào mùa, lo cơm trưa chưa lưng bụng mà cơm chiều đã dự, lo bữa trưa còn không thừa một hạt gạo, sao ghánh thêm được buổi chiều nó, lo mấy đứa trẻ khóc thèm miếng lạ… Trời chiều buông, người SG về thấy bát ngát mênh mông nào tím chiều tà, người quê sợ tiếng muỗi vo ve ngoài mùng lúc sập tối, người SG hit đầy hương khói đốt đồng, cảm thấy lòng yên lạ nỗi nhớ quê, người quê nghèo cay cay sống mũi, không biết do khói đốt đồng hay do tủi phận nghèo…

SG có lúc nào đủ “quê mùa”, người SG có lúc nào đủ thấu hiểu…

P.s: Hình ảnh ở Pinterset!

Ngày hôm qua

Có những mối quan hệ mà chúng ta đi vào, bên nhau mà không hiểu hết được, chúng ta không biết nên khóc hay nên cười, phẫn nộ nhau hay tiếc thương nhau…!!
Cuộc sống có những mối quan hệ cứ mãi giày vò nhau, có những sự gắn kết được sắp đặt ở bên nhau, hướng về nhau và làm khổ nhau, quan tâm nhau, đánh đổi thời gian ở bên nhau và gây đau đớn cho nhau.
Thế mà khi xa lại hối tiếc, nhớ thương, như cuộc đời sinh ra đều phải có nhiều đau khổ ở trong đó vậy 🙂

Tình

Cho một ngày em thấy trọn yêu thương
Đó là cảm giác của hương cỏ hoa còn vươn mùi sương sớm; đó là một sớm mai thấy tung tăng áo trắng học trò; đó là cái se se của mùa về chớm lạnh, là cái ráo riết hối hả của một sớm thu qua, em trên phố mà thấy mặn mà những nhớ thương, chân bước chẳng đặng mà dạ muốn ở cũng chẳng đừng, lòng nôn nao một miền thương nhớ đã cũ mà hoài hướng vẫn còn vươn…
Một sớm như thế tưởng như SG cũng điệu đà lắm, cũng quê mùa như miền đất cằn cỗi quê em, một cơn gió thốc qua rồi lá khô cứ bay vèo trong gió sớm, em hít mặn mà cái nồng đượm của những kỷ niệm ngày ấu thơ, trời thì sớm và gió thì thốc mạnh, người thì lưa thưa, in về đây dáng mẹ hao gầy một sớm buồn họp chợ, lảng vảng tiếng gà còn chưa dứt, ba đi làm đồng trải nắng mưa cho đời em ngọt lịm phù sa, cái vị nồng nồng nuôi lúa nuôi người, nuôi những tấm lòng son, nuôi những hoài bảo lớn, nuôi một mảnh tình con con chưa kịp ngỏ, nuôi cả những chiều buồn có một người cứ đứng ngóng bao chuyến đò đời, trăm ngược ngàn xuôi, biết không còn ai về mà sao dòng sông vẫn cứ chảy hoài một miền thương đợi cũ….
Giữa bôn ba SG là vậy, vẫn hít được mặn mà cái nồng ấm của yêu thương, quê nhà dẫu một nắng với mấy sương thì lòng cũng dặn lòng vẹn nghĩa tình xưa, vẹn một lần hướng trông, vẹn một hơi thở còn nghe mùi đất ngọt, vẹn một lần quay đầu về để thấy không tiếc hối chuyện ra đi, vẹn một lần cuối đầu mà lòng không thấy phân vân những muộn phiền cũ….
Ta về đây chọn cho lòng một miền đất để hoài vọng những gì đã qua, chọn cho phù sa hương vị nồng nàn nuôi tình ta khôn lớn, chọn cho một sớm mai thu về trải đường dài tà áo trắng tinh khôi, chọn nơi đây tình mẹ tình cha tình chị em dẫu đã hoặc chưa dứt ruột sinh ra, xin một lần cuối xuống nơi đây, để nhắc nhớ một ngày ta được làm người là vạn kiếp trăm năm ta nợ quê hương thấm nặng một chữ Tình…!
thanhthanh

P.s: hình minh hoạ ở Pinterest