Bức tranh tô màu mới

…. Nói về những chuyến đi.!!

Chúng ta cứ lớn lên và lại hối hả ra đi..

Lần đầu tiên mình ngoảnh lại nhìn những tháng năm chưa bao giờ chịu dừng lại của mình, bởi hình ảnh của buổi chiều qua, cứ như bức tranh của gần 10 năm xưa được vẽ lại… Đã quá muộn màng để có thể ngồi lại và nói về những tháng năm xưa…

Phải, tất cả đã phai nhoài và ngày hôm qua chỉ là chút màu mới hơn được tô lại trên nền tranh của gần 10 năm phai nhạt, chợt thấy lòng hụt hẫng một điều gì khó nói, chợt thấy lòng muốn níu những bước chân vội vã của tháng ngày xưa, chợt nghĩ mình cứ đi mãi rồi mà đến hôm nay sao bỗng nhiên thèm được dừng lại… Rồi để làm gì??!!

Cha và con gái

Một cằn cỗi vì những lo toan phía trước, một trong sáng hăm hở với những bước chân sắp được bước đi thênh thang trên cuộc đời…

Sự lo âu cằn cỗi và sự hăm hở đầy nhiệt huyết ấy – tất cả đều lên đến đỉnh điểm của sự không tương đồng…

Mất bao lâu con người ta mới bắt gặp được một bức tranh sao chép của bản thân được tô màu mới???

Không để dừng lại, không để suy ngẫm điều gì thêm, mỗi bước chân phải bước tiếp, mỗi lo âu vẫn cứ nặng nề… Chỉ có mình hiểu được những gì sau bao nhiêu năm gặp lại mình của 10 năm trước… Cuộc đời thì có bao nhiêu những lần được thấy lại một bức tranh nguyên sơ của cuộc đời đã vẽ… Để quay đi tránh tiếng nấc nghẹn ngào cho chính bản thân sau mỗi chuyến đi xa..!!!