Tình

Cho một ngày em thấy trọn yêu thương
Đó là cảm giác của hương cỏ hoa còn vươn mùi sương sớm; đó là một sớm mai thấy tung tăng áo trắng học trò; đó là cái se se của mùa về chớm lạnh, là cái ráo riết hối hả của một sớm thu qua, em trên phố mà thấy mặn mà những nhớ thương, chân bước chẳng đặng mà dạ muốn ở cũng chẳng đừng, lòng nôn nao một miền thương nhớ đã cũ mà hoài hướng vẫn còn vươn…
Một sớm như thế tưởng như SG cũng điệu đà lắm, cũng quê mùa như miền đất cằn cỗi quê em, một cơn gió thốc qua rồi lá khô cứ bay vèo trong gió sớm, em hít mặn mà cái nồng đượm của những kỷ niệm ngày ấu thơ, trời thì sớm và gió thì thốc mạnh, người thì lưa thưa, in về đây dáng mẹ hao gầy một sớm buồn họp chợ, lảng vảng tiếng gà còn chưa dứt, ba đi làm đồng trải nắng mưa cho đời em ngọt lịm phù sa, cái vị nồng nồng nuôi lúa nuôi người, nuôi những tấm lòng son, nuôi những hoài bảo lớn, nuôi một mảnh tình con con chưa kịp ngỏ, nuôi cả những chiều buồn có một người cứ đứng ngóng bao chuyến đò đời, trăm ngược ngàn xuôi, biết không còn ai về mà sao dòng sông vẫn cứ chảy hoài một miền thương đợi cũ….
Giữa bôn ba SG là vậy, vẫn hít được mặn mà cái nồng ấm của yêu thương, quê nhà dẫu một nắng với mấy sương thì lòng cũng dặn lòng vẹn nghĩa tình xưa, vẹn một lần hướng trông, vẹn một hơi thở còn nghe mùi đất ngọt, vẹn một lần quay đầu về để thấy không tiếc hối chuyện ra đi, vẹn một lần cuối đầu mà lòng không thấy phân vân những muộn phiền cũ….
Ta về đây chọn cho lòng một miền đất để hoài vọng những gì đã qua, chọn cho phù sa hương vị nồng nàn nuôi tình ta khôn lớn, chọn cho một sớm mai thu về trải đường dài tà áo trắng tinh khôi, chọn nơi đây tình mẹ tình cha tình chị em dẫu đã hoặc chưa dứt ruột sinh ra, xin một lần cuối xuống nơi đây, để nhắc nhớ một ngày ta được làm người là vạn kiếp trăm năm ta nợ quê hương thấm nặng một chữ Tình…!
thanhthanh

P.s: hình minh hoạ ở Pinterest

Cuộc sống đơn thuần

Trăm nẻo mưu sinh mà bước mỏi đường cùng con người cũng chỉ hướng đến bình yên thanh thản.
Một cuộc sống mà trăm nẻo quanh co, bụi bám vai rồi hư hao tuổi thanh xuân, bám cả vào màu thanh thanh của tóc, rối dính một thời, lem luốc một đời, đến bạc rồi mà chưa hết gian truân.
Ghánh nặng luân hồi tự nó xoay hình, mà nhân sinh một kiếp mấy đời phải trả cho hết…
Một chiều nào bến bờ xưa đón chuyến trầm luân mới, tiễn đi rồi được bao nhiêu khổ bao nhiêu đau, mà tay với thêm bao nhiêu sầu bao nhiêu hận, sống là sống đấy thôi mà vay trả nhãn tiền, sống là sống đó thôi mà thăng trầm hư thực, chưa biết bao dung bởi lòng chưa đủ thiện, đức chưa đủ hiếu sanh, tim chưa đủ dung hòa, từ bi chưa đủ 2 tiếng di đà, còn nợ thế gian những khóc những cười những cơn mơ hoang lạc, mà một cõi đi về biết bờ bến nào không lạc nẻo trầm luân.
Thôi, hồi chuông buồn dõng dạc kêu than, tiếng mõ lời kinh một chiều nào bến luân hồi tìm nẻo tựa, quay lại trả cho hết nợ tiền duyên, rồi gác lại thế tục mà ngưỡng vọng niết bàn, rồi sám hối chuyện nhân quả, rồi cuối đầu với lòng thành sám hối chuyện nhân sinh, là khi miệng niệm tiếng di đà mà lòng đã ngân được rồi hồi kinh kệ, tay chấp một nén hương nhang mà hỉ xả từ bi rộng khắp trời cao.
Buông tay chèo cho thuyền cuộc đời tự nó tìm bến neo, rồi trăm dặm đi về ta còn nợ thế nhân tiếng kinh buồn sám hối ở ngày mai.
thanhthanh

Riêng Em

trời lại mưa phải không em, giờ này em đang ở đâu?
ta tìm mãi em, em của những năm tháng còn xa lắm, em của những ngơ ngác đời thường, em của những lo sợ vụng về khi chợt nhận ra mình cô đơn giữa đêm dài chập chờn mộng mị, em của những khóc cười ngây thơ và hồn nhiên, em của niềm tin trong veo còn ấm áp nơi khóe mắt, em của xa rồi, nên ta cứ tìm mãi….
rồi chợt nhận ra ấy bởi vì cuộc sống này đã làm em của ta ra đi mãi mãi, ngơ ngác nào phù hợp với tranh giành đua chen chốn thị thành, sự lo sợ vụng về biến em trở nên chay lì ngoan cố, rồi những khi em cô đơn, em tự khỏa lấp bằng vô vàn những nghĩ suy… mai này phải làm gì để vươn lên trong chật vật lo toan, và khi em nhận ra bên cạnh em không có dù một người bạn thân thật sự, em gục đầu cho nước mắt chảy ngược vào tim, tự hứa phải gan lì chay sạn hơn bất cứ cái gì trên cuộc đời này, để tồn tại, em chấp nhận một cuộc chiến không công bằng, vì không công bằng nên trong cuộc chiến ấy, em đơn độc
xin hãy nhớ về ta em nhé, dù một chút thôi, rằng dù ta không thể nào cùng em trên cùng một chiến tuyến, nhưng xin hãy nhớ về ta như một trong những bạn đường đã cùng em, dẫu một bước chân thôi trên chặng dài cuộc sống, xin ghi ta vào chốn nào đó của ký ức thôi em nhé, để dẫu một mai em thấm mệt, giữa những trang giấy chằng chịt nét ngoặc cùa cuộc đời để lại, em ấm lòng vẫn còn một trang đời ấm áp của riêng ta..
thanhthanh

Nhân

ó lúc nào đó bỗng nhận ra
cuộc sống này ta sống là vì mục đích gì???
Bon chen vào xã hội, để rồi vô tình dẫm đạp lên nhau, tức tối trong lòng để rồi vô tình buông cho nhau những lời miệt thị cay đắng, những gì thanh tao thì ít, mà cái cay đắng còn lại thì quá nhiều.
Có lúc nào đó bỗng nhận ra
Chân thật nhất của cuộc đời không phải là nụ cười hay nước mắt, không phải là cái cúi chào, không phải cái vẫy tay nhau giữa một lần nhìn thấy thân quen, mà là ánh mắt dõi theo khi biết tay đã mãi rời tay, chân đã xa, bước đã dài, nước mắt cạn khô và nụ cười còn chưa hé lại trên môi
Có lúc nào đó bỗng nhận ra
Ai đó cố tình đứng chờ ai nơi góc phố, cơn mưa cuối mùa chỉ đủ ướt một bờ vai, rồi ai đó mím môi gục đầu bước tiếp, phía sau những tan vỡ đời thường lúc nào cũng là những tàn tro của hoài niệm nhớ thương
Có lúc nào đó bỗng nhận ra
Cái ta đợi không phải là sự khoan dung của lòng vị tha, không phải là một lời xin lỗi chân thành, mà có lẽ là sự ăn năn day dẳng trong suốt quãng đời còn chờ ta phía trước
Có lúc nào đó bỗng nhận ra
Bờ bến yêu thương cũng chỉ ích kỷ tầm thường, mà biển lớn tình thương thì muôn vàn cơn sóng có cuồng nộ, có giận hờn, có đầm ấm dịu dàng… tất cả dẫu ra sao, vẫn xin đổ về 1 bến bờ của nhân hậu thủy chung
Nhận ra
Giá trị của một mối quan hệ không tính bằng năm tháng, mà được khai sinh từ tình thương nhân loại dành cho nhau, một ai đó nằm yên dưới lòng đất lạnh, vẫn được gọi thầm trong những lúc lòng mình bộn bề chật vật tính toan, nếu như chúng ta đã từng một lần nhắc nhở điều ấy trong tận cùng của sự thiêng liêng thành kính, thì trong mỗi con người ắt hẳn vẫn còn trân trọng một chữ Nhân.
thanhthanh

Nhật ký Quê nhà

Mình ước…
Một sáng thức dậy, thấy mẹ trong bếp, tất bật bữa sáng cho 3 cha con, thấy có hôm sợ mình đi học muộn, ba ngồi xổm trên ghế thổi tô cháo trắng cho mình ăn kịp giờ, thấy chút ân hận khi bữa đó 2 chị em thức dậy trễ, mà mình ích kỷ sợ trễ học nên khi nhỏ em nhờ lấy cái áo, mình quơ vội cái áo ướt mem đưa cho nó, rồi mình đi mà không quên trách mẹ sao không gọi mình dậy sớm hơn….
Mình ước….
Một sáng thức dậy, nghe dậy từ trong bếp mùi cafe sữa ngoại pha sẵn, mình còn nhớ ngoại kỹ lắm, ngoại để cà-fe trong ly nước nóng đợi mình thức dậy rồi uống, ngoại luộc hột gà cho mình ăn sáng….
Mình ước….
Một sáng thức dậy, nhìn sang bên đường còn thấy nội đứng trông ngang nhà, 6h sáng mà nội đã ra đường đợi chuyến xe sớm nhất đưa mình đi SG học, mình còn nhớ tờ 50.000 nội cho mình, cả đời mình chỉ cho nội có 1 bộ xỏ kim, mình mua ở ngoài chợ, chừng 10.000, chỉ bấy nhiêu đó, giờ thì mỗi lần về, quà cho nội đều vẫn có, chỉ là…. chỉ là, chỉ là… chỉ còn những món quà với nghi ngút khói hương….. Nội có còn đâu mỗi sáng trông ngang nhà mình, rồi những chuyến xe xuôi ngược, chỉ có mỗi 1 mình mình đứng trông…
Mình ước….
Lòng mình bao dung hơn một chút, bao dung để sẵn sàng tha thứ, biết tha thứ là biết mình trưởng thành hơn trong cuộc sống này, ước sao mọi người sống với nhau bằng tình, cái tình mà tự bao lâu rồi, chỉ khi đánh mất, ta mới thoáng bâng khuâng….
thanhthanh