Có bao giờ

Có bao giờ em sẽ lại chờ ta

Như một lần nữa của những ngày mới gặp

Ta sẽ ậm ừ nửa đùa nửa thật

Một tiếng hẹn hò mà ngần ngại gần xa

Có bao giờ em sẽ giận hờn ta

Như một buổi hẹn ta quên tên phố nhỏ

Sẽ chẳng có gì gọi là đầy đủ

Để lau khô mắt đợi mắt chờ

Có bao giờ ta thấy thật dại khờ

Khi em đã đợi một người rất khác

Ngõ vẫn quen và ta vẫn đến

Hò hẹn âm thầm một ta với lạ quen

Tháng 5

Tháng 5 về

Chưa kịp nắm tay nhau

Mây giăng nhiều mà thiếu hoài cơn mưa nhỏ

Ta về đó gom nắng vàng ngõ nhỏ

Hong khô mềm tóc xõa ngang vai

 

Mà nhỏ nay có còn xõa tóc…

Mấy bận chưa về ghé lại hiên xưa

Chắc thềm cũ rêu phong

Chắc nhỏ cũng bao lần đưa tiễn

Có cuộc tiễn đưa nào hứa chờ đợi trăm năm

 

Chưa dám hẹn ngày về

Ta vẫn nhớ chiều tháng 5

Mây đầy trời và người đi không hẹn ước

Chiều đưa tiễn thèm cơn mưa ướt mắt

Cho ngày về chở kỷ niệm đầy vơi

 

 

 

 

 

 

Thiếu nhau

Mùa Thu rồi.
Có những cuộc đời hối hả chạy qua nhau, có những mùa mãi mãi ở lại, có những người ước ao gặp lại, và cũng có những cuộc hẹn bị bỏ lửng giữa hư không.
Nếu có thể đưa tay ra rồi nắm lấy nhau, hoặc im lặng ngồi lại bên nhau lắng nghe nhau không phàn nàn hay trách móc nhau, hay dựa vào vai một người chưa quen lắm, rồi lãng đãng để cuộc đời bềnh bồng lướt nhẹ qua từng phút giây… Để rồi sau đó mỗi người đi một hướng, để rồi sau đó chúng ta xem nhau như người dưng, để giữa phố đông không bận lòng khi lướt vội qua nhau.
Có lẽ yêu cầu đó là xa xỉ ở SG vốn dĩ quá đông đúc và chật vật – đông vì vô số những gương mặt lạ quen, chật vật vì cái bình yên một lúc nào đó khó làm ta quên nhau được… Nên lòng người cứ đi tìm, mà mãi chẳng thấy hồi âm.
Đôi khi chúng ta nhắm mắt lại giữa chừng phố xá, liệu trong tim trẻ có cảm nhận giữa thinh không cái xa xỉ êm đềm đang vụt lướt qua…
Đường thẳng đường cong… Đường SG chập chùng người qua kẻ lại, thế mà vẫn thấy lòng thiếu nhau một lần tựa gối vào vai…

Sài gòn

Sài gòn lại mưa rồi.

Mưa lơ lửng không sớm không khuya…. Nhưng hẳn là đủ để người ta nhớ nhiều điều.

Giờ ai đó vẫn nhớ tiếng mưa rơi lộp độp trên mái nhà. Người SG cho đó là điều gì xa xỉ. Chứ quê nghèo vẫn nặng lòng với chừng ấy đêm mưa, nặng lòng với con nước lớn ròng, nặng với những tiếng gà trưa vội vã.. Người SG thì cứ thốt lên thương nhớ, còn người quê nghèo thì nghe chừng ấy âm thanh cũng đủ quặn lòng lo.. Cái lo đồng án chưa vào mùa, lo cơm trưa chưa lưng bụng mà cơm chiều đã dự, lo bữa trưa còn không thừa một hạt gạo, sao ghánh thêm được buổi chiều nó, lo mấy đứa trẻ khóc thèm miếng lạ… Trời chiều buông, người SG về thấy bát ngát mênh mông nào tím chiều tà, người quê sợ tiếng muỗi vo ve ngoài mùng lúc sập tối, người SG hit đầy hương khói đốt đồng, cảm thấy lòng yên lạ nỗi nhớ quê, người quê nghèo cay cay sống mũi, không biết do khói đốt đồng hay do tủi phận nghèo…

SG có lúc nào đủ “quê mùa”, người SG có lúc nào đủ thấu hiểu…

P.s: Hình ảnh ở Pinterset!