Sau ngày ấy

Sau ngày ấy chúng mình không còn nợ

Anh đường anh và tôi bước đường tôi

Chừng ấy ân tình chỉ như giấc mộng thôi

Chúng mình tỉnh giấc và không là gì nữa

Sau ngày ấy nhiều lần tôi vẫn đợi

Sẽ có lần anh dạo bước sang chơi

Rồi âm thầm ngoài hiên đợi nắng rơi

Rồi thầm trách sao lòng tôi khờ dại

Người trăm năm đã đi chẳng nhìn lại

Người sống hoài trong mộng liêu trai

Cõi tôi với anh rồi biết có ngày mai

Hay đành hẹn kiếp nào còn gặp lại

12/21/2020 by Thanh Thanh

Những điều còn ở lại

Mối quan hệ khi họ gặp nhau, và đến lúc chia tay nhau, bao nhiêu kỷ niệm bị bỏ lại phía sau, đứng quay quắt ở bờ ao, ở con đê cao đất đỏ, ở một chiều buồn mặt trời xuống thấp, những tiếng cười trong veo còn nghe văng vẳng, ở người nông dân phía xa bờ ao sen, nơi tiếng gió lao xao thổi tóc rối bời bên bờ sông chiều muộn, bỏ lại cả cái bâng khuâng ngơ ngẩn, một cái chạm ôm vội vã ngại ngùng và không đúng lúc, cả đề tài về câu chuyện hạnh phúc của một nhà tu và một cha xứ.

 Kỷ niệm đứng nhìn họ quay lưng chối từ nhau, hay đúng hơn cả hai đã đi về hai phía, cuộc sống thì vẫn đứng im nhìn ngắm tan vỡ sau khi đã tạo ra cơ hội thật mỏng manh.Một vài kỷ niệm cuối cùng bị bỏ lại ở trạm xe buổi ban trưa, ở khoảnh khắc anh vội vã xách hết đồ dùm cô, dắt tay cô qua đường thật ân cần (dù miệng luôn mắng cô hậu đậu bất cẩn), kỷ niệm trên chuyến xe ít người thiếu cả nhân viên soát vé, và cơn mưa bất chợt thổi cái nắng hanh hao, trên con đường ngắn trở về….

Kỷ niệm ở lại…

Trong lúc hai người tạo ra nó đã vội vã quay lưng lại với nhau, mỗi bước một thêm xa….

Chiều Sài gòn cũng buồn mà chẳng gọi được thành tên, chỉ biết nó mênh mang trên chiếc xe máy đang chở hai người về vạch chắn chia xa.

Anh nhận ra lòng buồn và tiếng cười trên chuyến xe bus ban trưa tan ra vỡ đắng,

….cô nặng lòng vì nỗi chưa hiểu được điều gì đã mãi ở lại ngày hôm qua, họ không kịp hẹn điều gì để Sài gòn đặt tên cho nỗi nhớ, tất cả đã ở lại, chỉ có họ là hối hả quên nhau.12/16/2020 by Thanh Thanh

Những kẻ thích nằm mơ

Có một người vừa mới bỏ một người….

Nó đáng ra sẽ là 1 bài thơ ngắn, nhưng những ngày đầu óc lung tung thì thơ vẫn cứ là không diễn tả ra bằng lời thơ được, nên là để văn xuôi vậy thôi.

Sài gòn sau hơn 10 năm viết lại, vẫn thấy nhàm chán vài câu chuyện tình đi hết mùa thương này qua mùa hờn dỗi khác, ai đó vẫn chẳng đủ lớn để trưởng thành hơn trong yêu đương, ai đó vẫn chưa đủ vị tha để làm ngơ những lỗi lầm nhỏ xíu…..

Rồi thì vẫn sẽ rời xa theo 1 cách cũ rích nào đó, hơn 10 năm như 1 giấc mơ dài, mỗi lần chạm mặt là chúng ta lại bước vào cuộc mơ, mỗi lần chia tay làm ta đau đến nỗi tỉnh giấc, cứ như thế bào mòn cảm xúc, sự vị tha, niềm hạnh phúc, sự hy vọng…..

để càng lúc ta càng khó mà mơ nữa trong mối quan hệ ấy!

1 người tỉnh dậy và lay dậy người kia, 10 năm đã qua một giấc mộng dài rồi, còn gì để mà mơ nữa

phải không Chúng Ta,

Sài gòn ngày 13/05/2020