Sài Gòn những ngày cuối năm

Ta quanh co như lối cầu thang cũ

Cơn mưa xưa lem luốc kỷ niệm buồn

Dấu mắt khóc nửa chừng thương nhớ quá

Dặn dò nhau phương đó chớ buồn lo


Ta đi mãi mang thanh xuân tuổi mộng

Gieo vào nhau niềm thương nhớ đôi mươi

Lối mòn cũ bước chân ai đã mỏi

Trở về đây quen lắm một chỗ ngồi


Người khờ dại như mưa đêm trái mùa

Chẳng đủ ướt một bờ vai nhỏ

Ta ngây ngô như sương buổi sớm

Mong manh hoài một chút duyên xưa

./. Trích: Sài Gòn thương nhớ

Cố nhân ơi…,!

Mình đã bước chung trên 1 con đường

Đủ lâu

Để nhận ra không thể cùng nhau đi thêm được nữa

Rất nhiều khoảng cách

Rất nhiều lý do

Không có lý do để anh ở lại

Không có lý do để em nói cần anh ở lại

Không có lỗi lầm để được 1 lần tha thứ cho nhau

Anh sẽ đi

Rồi em cũng thấy rất nghẹn ngào

Nếu em không khóc thì ai sẽ thở than cuộc tình tội nghiệp

Nên anh cứ đi đi

Đêm nay em sẽ buồn sẽ khóc

Chút tình muộn màng

Mong được gọi

Cố nhân ơi….