Chúng mình

Em nhớ anh

Như Phố cũ nhớ tên những con đường

Như bàn tay nhớ nhung bàn tay xa lạ quá

Mới hôm nào chưa kịp nóng đã buông lơi

Nhưng em cũng nhớ

Vẫn cái câu: nông nỗi làm sao

Vẫn những lần giận hờn chặn luôn tin nhắn

Vẫn nói với nhau vài câu làm lòng đau như cắt

Vẫn những đêm bật khóc mỗi mình em

Em vẫn nhớ chúng ta đã dành trọn thanh xuân để thiết tha

Và dành quá nửa cuộc đời để nuối tiếc

Để những đêm trăn trở sau bao nhiêu tan vỡ

em luôn tự hỏi lòng

Liệu chúng mình

Có từng rất thương yêu

./. Trích: Chúng Mình

Sài Gòn những ngày cuối năm

Ta quanh co như lối cầu thang cũ

Cơn mưa xưa lem luốc kỷ niệm buồn

Dấu mắt khóc nửa chừng thương nhớ quá

Dặn dò nhau phương đó chớ buồn lo


Ta đi mãi mang thanh xuân tuổi mộng

Gieo vào nhau niềm thương nhớ đôi mươi

Lối mòn cũ bước chân ai đã mỏi

Trở về đây quen lắm một chỗ ngồi


Người khờ dại như mưa đêm trái mùa

Chẳng đủ ướt một bờ vai nhỏ

Ta ngây ngô như sương buổi sớm

Mong manh hoài một chút duyên xưa

./. Trích: Sài Gòn thương nhớ